Tôi không còn trẻ. Tuổi 27 không còn nhỏ, cũng không phải quá già dặn trong suy nghĩ. Là con gái độc nhất trong một gia đình cơ bản. Cuộc sống của tôi êm đềm ngày qua ngày dưới sự bao bọc của bố mẹ. Tôi đi làm. Một công việc ổn định, đủ để nuôi bản thân và tích góp một ít cho tương lai. Tôi không đẹp, không xinh, không giàu có, và tất nhiên, tôi bình thường đến mức có thể lẫn lộn vào bất cứ nơi nào tôi đến.
Ảnh: Internet
Tôi trải qua vài mối tình. Hạnh phúc khổ đau đủ cả. Điểm chung duy nhất của những tình yêu ấy, có lẽ là tất cả họ đều rẽ sang những hướng khác. Tôi từng tự dằn vặt mình rất nhiều. Dằn vặt mình sự non dại, bốc đồng, thiếu cảm thông và chia sẻ với người khác. Tôi cũng từng dằn vặt rằng mình chưa đủ tốt. Mất một khoảng thời gian dài để nhận ra rằng, yêu thương không phải vì tốt xấu. Mà rõ ràng là một thứ cảm giác. Yêu thương mà, rõ ràng không vì lý do gì cả.
Nhiều tháng nay, tôi luôn quanh quẩn ý định sẽ làm mẹ đơn thân. Thật không dễ dàng khi nghĩ đến một vấn đề có thể làm đời mình rẽ sang một hướng khác. Tôi thích trẻ con. Nhưng cũng biết bản thân mình khó tìm được một người có thể đồng cảm và dựa dẫm. Tính cách tôi không ổn. Tôi nhạy cảm quá mức. Tôi có thể tự cảm nhận sự bất ổn trong chính con người mình. Để ai đó có thể cảm thông và chấp nhận mình, tôi chưa từng cũng không dám nghĩ đến.
27 tuổi, tôi không có nhiều tiền. Không đủ bản lĩnh để đạp lên trên miệng lưỡi người đời. Không đủ mạnh mẽ để bảo vệ con và gia đình bé nhỏ. Tôi thiếu rất nhiều. Vậy nên tôi cố gắng làm việc. Kiếm thật nhiều tiền để chi xài và phòng thân. Tôi vẫn nghĩ sinh con có lẽ là điều dễ dàng. Điều khó khăn là ở việc nuôi dạy một đứa con trưởng thành trọn vẹn như thế nào. Làm sao để con mình lớn lên an toàn mà không cảm nhận được sự thiếu vắng của người cha.
Vài ba năm nữa, tôi hy vọng mình ổn. Đủ bản lĩnh và trưởng thành để quỳ trước mặt ba mẹ rằng tôi mang tội bất hiếu. Bất hiếu của tôi là đã không như những cô gái khác. Có một gia đình nhỏ, cho ông bà một chàng rể và một đứa cháu ngoại đúng nghĩa. Vì đã không làm cho ông bà yên lòng như nhiều bậc cha mẹ khác. Tôi sợ rất nhiều. Dũng khí còn không có thì làm sao để bắt đầu một bước ngoặc mới của cuộc đời.
Vài ba năm nữa, tôi mong mình ổn. Ổn hơn trong suy nghĩ, trong hành động, và nhiều điều khác. Ổn đủ để chịu trách nhiệm với lựa chọn của bản thân, mà không làm gia đình phiền lòng nhiều hơn nữa. Ổn đủ để nói với con mình rằng con đủ đầy hơn bất kỳ đứa trẻ nào. Mẹ hứa!
Đi đến quyết định điều gì đó lớn lao. Người ta hay bảo rằng: “Ừ nói hay lắm, làm mới khó”, “Có giỏi thì sinh đi, rồi ai cực thân, than vãn”. Tôi đọc nhiều lắm. Không hiếm những bà mẹ đơn thân rồi cũng gục ngã và thừa nhận họ sai lầm. Thế nên tôi nghĩ rằng tôi sẽ chuẩn bị tốt cho tất cả những tình huống có thể xảy ra. Cuộc sống nào cũng có điểm khuyết. Và cách duy nhất là chấp nhận và cố gắng vượt qua.
Tôi luôn nhớ một câu nói ở đâu đó mà tôi từng đọc được: “Người ta mong muốn được sống lâu, nhưng con chỉ cần sống hạnh phúc mỗi ngày là được”. An nhiên, cũng là hạnh phúc.
Theo Ngôi Sao
Link nội dung: https://phunuphapluat.nguoiduatin.vn/ban-linh-lam-me-don-than-a507226.html