Tôi là một người đàn bà rất đỗi bình thường. Khi có chồng, tôi cũng như bao người đàn bà khác, mong muốn được hạnh phúc, được thương yêu. Thế nhưng, hạnh phúc đâu phải là thứ ai muốn cũng có được. Bước vào nhà chồng, cũng chính là lúc cuộc đời tôi bước qua một trang đầy đen tối và buồn bã.
Lấy chồng, đời tôi bắt đầu trải qua những ngày u tối - Ảnh minh họa: Internet
Khi quen nhau, chồng tôi khéo léo che đậy con người mình. Lúc ấy, tôi thấy anh hiền lành, không ăn nhậu, biết quan tâm mọi người. Nhưng “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, tôi dần nhận ra bản chất con người anh: Ích kỉ, tham lam, cộc cằn thô lỗ. Sống với anh tôi chịu rất nhiều ấm ức.
Nhà mẹ ruột tôi cách có vài cây số nhưng hiếm khi tôi về thăm nhà. Bởi khi biết tôi về thăm chồng lại bóng gió hoặc xỉa xói: “Lại giấu giếm cái gì mang về nhà hả?”, “À, hôm qua mới lãnh lương, thảo nào…”. Chồng tôi coi ba mẹ vợ như người dưng, hiếm khi qua thăm hỏi. Chỉ những dịp không thể vắng mặt như đám giỗ, lễ tết... anh mới miễn cưỡng đến.
Tôi buồn vô cùng. Chồng tôi lại là bợm nhậu. Sau những buổi chiều làm lụng mệt nhọc, chiều nào cũng tạt vào quán nhậu đến say mềm. Tiền làm ra không được bao nhiêu nhưng ném gần hết số tiền ấy vào những bữa nhậu. Hàng tháng đưa tôi vài đồng nuôi con coi như xong trách nhiệm.
Tôi còng lưng làm lụng, kiếm tiền nuôi con, chịu đựng những thói hư tật xấu của chồng. Ấy vậy mà chồng tôi còn có tính đàn bà. Hễ cái gì không vừa ý là đem tôi ra nhiếc móc, xỉa xói. Nuôi hai con ăn học, bao nhiêu thứ phải lo, chồng thì làm không ra tiền vậy mà anh còn bảo tôi đem hết của cải về cho cha mẹ. Tôi sống trong sự cam chịu, nhẫn nhịn vì con. Tình yêu ngày nào cũng đã chết dần theo năm tháng. Nhiều khi tôi cứ giả vờ mắt nhắm, mắt mở sống cho qua ngày chứ chẳng thiết tha gì người chồng bên cạnh mình.
Tôi không còn thiết tha gì người chồng bên cạnh mình - Ảnh minh họa: Internet
Nhìn những người đàn bà khác được chồng giúp đỡ, thương yêu mà tôi tủi thân ghê gớm. Cũng là phận đàn bà sao bao nhiêu cơ cực lại cứ trút xuống đời mình. Chồng tôi ngày càng đổ đốn, có lần đánh, bạt tai tôi trước mặt con. Tôi còn nghe phong thanh chồng tôi ngủ với gái bán hoa. Tôi mặc kệ, chẳng còn hơi sức đâu để hờn ghen. Nếu nói ra, lại bị chửi, bị đánh nhiều hơn.
Mẹ tôi bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật. Anh chị em bên nhà, mỗi người gom góp một ít. Người không có tiền thì bán bò, bán vịt. Ai có nhiều góp nhiều, ai có ít góp ít, sức khỏe của mẹ vẫn là trên hết. Tôi lo cho mẹ đến mất ăn mất ngủ, nhà chẳng có gì đáng giá. Tôi bán đi hai chỉ vàng mình dành dụm được. Chồng tôi biết, anh ta đánh tôi một trận thừa sống thiếu chết. Chẳng những không lên thăm mẹ mà anh còn tuyên bố: “Mày mà đem tiền lên bệnh viện thì tao ly hôn”.
Ly hôn thì ly hôn, tôi còn tình nghĩa gì với kẻ hẹp hòi, tàn nhẫn đó. Mẹ tôi vẫn là quan trọng nhất. Tôi nhận ra rằng, nếu mình cứ tiếp tục nhẫn nhịn và cam chịu thì vĩnh viễn cuộc đời chẳng có niềm vui. Lo cho mẹ xong, tôi viết đơn ly hôn. Anh ta sửng sốt vì không nghĩ rằng tôi dám bỏ anh ta.
Tôi xứng đáng được hạnh phúc - Ảnh minh họa: Internet
Tôi chọn cho mình một cuộc sống khác. Tuy không sung sướng, giàu có nhưng ít ra phải được thanh thản, bình yên. Tôi đã cam chịu quá lâu, đã sống không nụ cười quá lâu rồi! Tôi cần cởi trói cho mình và bản thân tôi xứng đáng có được một cuộc sống hạnh phúc hơn.
Theo Phụ nữ sức khỏe
Link nội dung: https://phunuphapluat.nguoiduatin.vn/tam-su-cua-dan-ba-chon-con-duong-ly-hon-toi-xung-dang-co-duoc-cuoc-song-hanh-phuc-a522444.html