Tôi lấy chồng đã 11 năm. Suốt 11 năm ấy, tôi được bố mẹ chồng yêu quý, coi như con đẻ.
Mọi khó khăn trên bước đường đời, tôi luôn có gia đình hai bên làm điểm tựa, hỗ trợ và lo lắng cho chúng tôi.
Năm 2014, tôi dồn hết tiền bạc, lấy hết công quỹ để chung vốn làm ăn với một người bạn. Nhưng người bạn đó đã ôm tiền và cao chạy xa bay.
Tôi lo lắng đến phát điên, phải nhập viện tâm thần và nhiều lần nghĩ đến cái chết.
Chồng tôi phải về thuyết phục bố mẹ, bán mảnh đất và rút toàn bộ tiền tiết kiệm. Các anh chị em nhà chồng cũng góp vào, mỗi người một khoản để cứu tôi.
Giải tỏa được nỗi lo tiền bạc, lại có chồng và cả gia đình động viên, chăm sóc, tôi hồi phục nhanh, trở lại với công việc và cuộc sống hàng ngày.
Từ đó đến nay, vợ chồng tôi bảo nhau làm ăn, tiết kiệm lo cho tương lai. Tôi đi làm công ty, về nhà lại làm đồ ăn, bán cho khách quanh khu chung cư.
Chồng tôi đã lên chức trưởng phòng nhưng vì kiếm tiền, anh không ngại khó, cũng không ngại khổ. Mấy tháng trước, công ty anh nhận được công trình ở vùng núi phía bắc. Anh xung phong làm chỉ huy trưởng, đến tận nơi giám sát, chỉ đạo.
2 tháng anh xa nhà, tôi một mình lo toan mọi việc, con cái nên lăn ra ốm.
Ngày hôm đó, không thể cho con đi học, tôi đành gõ cửa một người hàng xóm.
Người này là họa sĩ, sống một mình và ít giao lưu với mọi người. Tuy nhiên, trong tình huống ấy, tôi không còn cách nào khác.
Người hàng xóm gật đầu giúp tôi đầy miễn cưỡng nhưng khi trở lại, anh ta đưa cho tôi một hộp cháo nóng. Trưa hôm đó, anh ta lại mang sang một bát gà tần...
Tôi ngồi ăn, mắt liếc nhìn anh ta và nhận ra anh ta cũng có một gương mặt đầy thiện cảm.
Bỗng nhiên, tôi thấy xao động. Một ý nghĩ đầy tội lỗi lóe lên trong đầu nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để dập tắt đi. Tôi cảm ơn anh ta và từ chối sự giúp đỡ tiếp theo.
Thế nhưng, mấy ngày sau đó, tôi vẫn bị trận ốm hành hạ. Chồng tôi không thể về nhà, bố mẹ chồng lại đang đi du lịch cùng gia đình con gái nên tôi đành tặc lưỡi giao các con cho người họa sĩ.
Sau khi cho các con tôi đi học, anh trở về nhà tôi, ân cần và chu đáo với tôi khiến tôi như sống lại những năm tháng thanh xuân.
Anh có vẻ cũng nhận ra tín hiệu đó nên cả ngày, anh chỉ quanh quẩn bên nhà tôi. Lúc dọn dẹp, lúc nấu nướng, lúc rất gần tôi nhưng lúc lại như giữ khoảng cách.
Điều đó khiến tim tôi càng thêm thổn thức. Tôi tìm mọi lý do để được gần anh lâu hơn và động chạm vào cơ thể anh nhiều hơn...
Và rồi, điều gì đến cũng đã đến. Tôi lao vào tình yêu với anh đầy cuồng nhiệt. Thậm chí tôi còn có cảm giác như không thể sống được nếu một ngày không được ở bên anh.
Tuy nhiên, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Tôi đã gặp phải một phen bẽ bàng vì bị bố mẹ chồng bắt gặp tại trận khi đang đắm say với chàng họa sĩ.
Khoảnh khắc đó, tôi mới bừng tỉnh. Tôi quỳ sụp xuống chân bố mẹ để xin tha thứ. Thế nhưng, có lẽ, tôi đã khiến bố mẹ chồng quá thất vọng nên họ không thèm nhìn mặt tôi từ ngày hôm ấy đến nay.
Vậy nhưng, rất lạ là, chồng tôi, có lẽ chưa biết chuyện nên anh vẫn điện thoại về cho tôi. Vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sự vui vẻ ấy khiến tôi càng thêm dằn vặt. Tôi phải làm gì lúc này?
Theo Vietnamnet
Link nội dung: https://phunuphapluat.nguoiduatin.vn/xa-chong-2-thang-toi-da-lam-dieu-dang-nguyen-rua-a534462.html