Có những thứ nắm không được cũng cố mà nắm, cũng có những thứ nằm sẵn trong tay nhưng vẫn phải buông. Biết cách buông tay đúng lúc cũng là vì em đã biết tự lượng sức mình.
Em đã từng có những mối quan hệ: Không phân biệt giàu nghèo, không quan tâm đẳng cấp, không so bì hơn thua… Em tưởng nó cứng hơn đá, khó phá hơn vàng, ngờ đâu chẳng cần mồi lửa, chẳng cần mưa bão, một ngày nọ nó dần lụi tàn theo những thứ gọi là khoảng cách và thời gian.
Em không buồn, chỉ thấy tiếc. Tiếc vì em đâu muốn buông, vậy mà đối phương không thật tâm muốn níu giữ. Nhưng nếu em không buông thì em sẽ là người đau bởi một ngày, họ cũng sẽ vì điều mới mẻ mà dứt áo ra đi, để em bơ vơ giữa dòng đời khắc nghiệt.
Em đã từng nghĩ thứ gì là của em thì sẽ mãi thuộc về em, không cần nắm giữ làm gì. Cho đến khi thứ đó mất đi vào một thời điểm em không ngờ tới nhất, mất bởi người em tin tưởng nhất, em buộc phải cười trừ mà an ủi rằng: “Mình nhầm rồi”- là do em tự ảo tưởng, thật ra người đó chưa từng thuộc về em.
Em đã từng bỏ qua định kiến của bản thân để bất chấp theo đuổi một người con trai, mặc cho người ấy không thương em nhiều như em từng nghĩ. Tuổi thanh xuân đẹp nhất của em chỉ để yêu thương, theo đuổi người. Vì người đó, em bỗng từ ngang bướng hoá nhu mì, từ mạnh mẽ hoá yếu đuối, từ ít nói tới nói chưa từng được nói, cười như chưa từng được cười… Em chấp nhận điều đó trong một khoảng thời gian dài cùng với cảm giác nhớ nhung người nơi xa xôi em không thể chạm tới.
Em là vậy, nhiều khi sống vô tâm với cả chính bản thân mình. Nhưng cái vô tâm ấy lại hóa hay, để mỗi ngày em được sống trọn với sự thanh thản, sự bình yên vì em biết bỏ qua, biết quên lãng, biết ngày mai rồi sẽ là quá khứ. Vậy nên, chẳng cần luyến tiếc quá khứ của ngày cũ, những mối quan hệ cũ.
Em cứ mỉm cười bước qua nó mà đi. Với em, buông bỏ là cách để được là chính mình…
Link nội dung: https://phunuphapluat.nguoiduatin.vn/buong-tay-a580240.html