Tôi năm nay 65 tuổi, chồng tôi mất khi mới ngoài 40. Tôi ở vậy nuôi cậu con trai duy nhất đến nay cháu cũng đã yên bề gia thất, có vợ và 2 đứa con xinh xắn, ngoan ngoãn.
Khi các cháu lập gia đình và ở lại thành phố sinh sống, tôi cũng rời bỏ quê hương lên giúp các con việc nhà cửa và chăm sóc các cháu. Hàng ngày tôi ở nhà bế đứa nhỏ cho các con đi làm, cơm nước, dọn dẹp nhà cửa và tới giờ thì đón cháu nội lớn đi học về. Suốt 7 năm ở nhà con trai, con dâu tôi luôn làm việc không mệt mỏi, rất ít khi về quê và không bao giờ lấy lương chăm sóc cháu. Chỉ thỉnh thoảng về quê có việc thì các con đưa bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu để lo toan công việc nhà bởi tôi vốn dĩ không có lương hưu, tiền tiết kiệm tuổi già cũng không nhiều định để dành đến cuối đời lo cho bản thân cũng không muốn phiền muộn đến con cháu.
Đến giờ sau một thời gian chăm sóc hai cháu nội chu toàn, các cháu cũng đã học tiểu học, mẫu giáo ổn thỏa tôi muốn trở về quê để sống vì bản thân cũng không thích cuộc sống ồn ào nơi phố thị. Thế nhưng khi đưa ra quyết định này, con trai và con dâu tôi tỏ ý không vui.
Ảnh minh họa
Hai đứa nói:
- Giờ ở quê mẹ cũng không còn người thân nữa. Cô dì chú bác thì đều có gia đình riêng không ai có thể chăm sóc cho mẹ được. Chúng con nghĩ mẹ cứ ở đây giúp chúng con rồi chúng con cũng yên tâm không phải đi về nhiều vì còn các cháu nhỏ.
- Thôi mẹ cảm thấy bản thân không hợp cuộc sống ở đây cho lắm. Giờ các cháu cũng lớn rồi, các con cũng có cuộc sống riêng của mình nên mẹ ở đây quả thực là không hợp nữa. Mẹ muốn về quê hương, về ở nhà mình chứ không muốn bỏ hoang, bỏ bố lúc nào cũng lạnh lẽo ở nhà một mình. Thỉnh thoảng mẹ sẽ lên thăm các con và cháu hoặc các cháu có ốm đau, các con có việc cần giúp thì mẹ vẫn sẵn sàng lên.
- Mẹ đã quyết thế thì chúng con cũng không cản mẹ nữa nhưng mẹ hãy đợi thêm 7 ngày nữa nhé.
- Có chuyện gì vậy con?
- Không, cũng không có chuyện gì lớn nhưng mẹ cố gắng đợi thêm 7 ngày nữa rồi hẵng về. Lúc đó con cũng không cản mẹ nữa.
Lúc đó tôi chỉ nghĩ 7 năm tôi còn ở được thì 7 ngày cũng chẳng đáng là bao nên hoàn toàn thoải mái. Trong suốt 7 ngày đó sống thêm ở nhà con dâu tôi thấy các con có thái độ khác hẳn. Chúng đi về nhà ít hơn, đi sớm về khuya rồi không có cả thời gian chăm sóc con cái hay trò chuyện hỏi thăm mẹ như trước. Tôi bỗng chốc có chút buồn tủi:
- Chẳng nhẽ khi biết bà già này hết giá trị lợi dụng chúng đều trở mặt ngay.
Ảnh minh họa
Vậy nhưng thôi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, biết vậy là đủ rồi. Tôi càng cương quyết sẽ về quê sau thái độ của chúng. Vậy nhưng tôi đã biết lý do thực sự vì sao con trai, con dâu đòi tôi ở lại nhà thêm 7 ngày sau khi vô tình nghe lén được cuộc trò chuyện của cả hai vào một buổi tối.
Theo đó đã 10h đêm nhưng không ngủ được, tôi đi xuống lầu định uống cốc nước thì thấy hai vợ chồng con đang ngồi bàn bạc với nhau:
- Đã đủ chưa anh?
- Anh nghĩ còn ngày mai nữa là đủ.
- Thôi đủ rồi thì cho mẹ về quê đi chứ nhìn bà em cũng thấy nản rồi.
Hóa ra là thế, chúng nó nhìn tôi đã quá chán rồi nên mong cố đủ ngày đủ tháng là đuổi tôi về quê. May mà tôi cũng biết đường tự rút lui trước. Sáng ngày hôm sau khi đang dọn dẹp quần áo thì con trai và con dâu bước vào phòng:
- Ôi sao mẹ dọn quần áo sớm thế, hôm nay mới ngày thứ 6 thôi mà.
- Thôi, 6 ngày là đủ rồi, 6 ngày là tôi đủ biết 7 năm qua là vô nghĩa.
- Mẹ nói gì vậy, chúng con không hiểu, có phải mẹ hiểu lầm gì chúng con không?
- Không có lầm, tôi đã nghe thấy cuộc trò chuyện của anh chị tối qua rồi. "Đã đủ rồi, cho bà ấy về quê đi, em nhìn mặt cũng nản rồi". Có phải cô nói thế không?
- Dạ, thì cũng đúng là con nói thế nhưng sự thật có lẽ là mẹ hiểu theo hướng khác.
Lúc đó con trai bắt đầu phân trần, hóa ra các con lập cho tôi một tài khoản tiết kiệm và 7 ngày qua chúng tích cực làm thêm việc để hoàn thành cuốn sổ 500 triệu sớm hơn dự định và gửi tới tay tôi. Nói xong con dâu đưa vào tay tôi:
- Đây là tất cả tấm lòng của chúng con để bày tỏ lòng biết ơn đối với mẹ. Mẹ đã chăm sóc cho chúng con và đặc biệt là chăm sóc cho các cháu để chúng con yên tâm làm ăn và ổn định cuộc sống. Mẹ đừng hiểu lầm, chúng con buồn lắm.
Ảnh minh họa
Mở cuốn sổ tiết kiệm ra tôi vô cùng sốc vì quả thực số tiền 500 triệu mang tên tôi. Chưa kịp hết bất ngờ, hai đứa cháu từ ngoài cửa bước vào tặng bà một tấm ảnh gia đình:
- Chúng cháu nói bà chờ 7 ngày cũng là chờ để tấm ảnh này được hoàn thành đẹp đẽ nhất, tặng bà, bà mang về quê để lúc nhớ bọn cháu thì ngắm tạm bà nhé. Thỉnh thoảng chúng cháu sẽ về thăm bà.
Nghe con trai, con dâu và các cháu nói, tôi òa lên khóc vì xúc động và cũng ân hận khi lại nghĩ sai. Giờ đây lại quyến luyến chẳng muốn về.
Tâm sự từ độc giả tuypham...
THEO PHAN NGUYỄN (GHI)