Khi còn trẻ, tôi yêu vợ mình bằng cả tấm lòng. Yêu đến mức tin rằng chỉ cần cố gắng đủ nhiều, chịu khổ đủ lâu thì cuối cùng cũng có thể mang lại cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp. Nhưng lúc đó, mẹ vợ kiên quyết phản đối. Bà cho rằng một người đàn ông quanh năm chỉ biết làm thuê trong làng, khuân gạch kiếm sống như tôi thì không xứng với con gái bà. Tôi tự ái, cũng tự trách bản thân bất tài, nên quyết định bỏ đi làm ăn xa. Tôi không nói lời chia tay đàng hoàng, chỉ để lại một câu hứa mơ hồ:
- Chờ anh có tiền, anh sẽ quay về cưới em.
Tôi đi suốt 5 năm. 5 năm cắm đầu làm việc, chịu đủ mọi khinh thường, chỉ mong một ngày trở về trong tư thế ngẩng cao đầu. Nhưng khi quay lại, người con gái tôi yêu đã là vợ của người khác. Lúc đó tôi hận cô ấy, cũng hận cả cuộc đời. Tôi chạy đến hỏi cho ra lẽ, để rồi sau đó mới hiểu ra người ngu ngốc nhất chính là tôi.
Cô ấy nói đã từng sẵn sàng bỏ qua tất cả để theo tôi, nhưng tôi lại biến mất quá lâu. Không một tin tức, không một lời nhắn. Mẹ cô ấy thì ngày ngày nói xấu tôi, thậm chí còn bảo tôi đã lấy vợ và lập nghiệp nơi xa. Cuối cùng, trong tuyệt vọng và mệt mỏi, cô ấy lấy một người đàn ông có công việc ổn định. Nhưng cuộc hôn nhân đó không hạnh phúc, không con cái, không tình yêu.
Ngày tôi trở về, biết tôi và cô ấy còn tình cảm, người đàn ông ấy đã buông tay. Khi ấy, anh ta còn nói với tôi:
- Anh chăm sóc cô ấy giúp tôi. Tôi không thể cho cô ấy được làm mẹ, không thể cho cô ấy hạnh phúc. Suốt bao năm qua, tuy cô ấy không nói nhưng tôi biết cô ấy vẫn luôn nhớ đến anh.
Đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy mình không bằng anh ta. Nếu tôi rơi vào trường hợp của anh ta, tôi sẽ không đủ bao dung, đủ bình tĩnh như vậy.

Ngày tôi trở về, biết tôi và cô ấy còn tình cảm, người đàn ông ấy đã buông tay. (Ảnh minh họa)
Sau khi họ ly hôn, tôi và vợ kết hôn. Ngày cưới, khi cô ấy khoác tay tôi bước vào lễ đường, tôi đã nghĩ rằng cuối cùng mình cũng thắng số phận, những năm tháng khổ cực trước kia đều xứng đáng.
Cuộc sống sau hôn nhân êm đềm hơn tôi tưởng. Một năm sau, vợ sinh cho tôi một cô con gái. Tôi yêu con bé, yêu cả những lúc vợ tỉ mỉ buộc tóc, chọn váy cho con như một nàng công chúa nhỏ.
Gia đình 3 người, tưởng chừng chẳng còn gì phải lo nghĩ. Cho đến khi con gái 17 tuổi, công ty tôi gặp biến cố. Từ mất khách hàng, thiếu vốn, cho đến lúc tôi phát hiện ra mình bị chính những người cộng sự tin tưởng nhất lừa gạt. Chỉ trong thời gian ngắn, mọi thứ tôi gây dựng cả đời đứng trước nguy cơ sụp đổ. Tôi già đi rất nhanh, cả về tinh thần lẫn thể xác.
Vợ tôi luôn ở bên an ủi:
- Không sao đâu anh, chỉ cần gia đình mình còn ở cùng nhau là được.
Nhưng cô ấy không hiểu, cảm giác từ đỉnh cao rơi xuống vực sâu đau đớn đến thế nào.
Rồi một ngày, tôi phát hiện trong nhà có mùi thuốc lá. Tôi không hút thuốc. Tôi hỏi vợ thì cô ấy nói chỉ là bạn đến chơi. Ánh mắt lảng tránh của cô ấy khiến tôi nghi ngờ. Tôi đi xem camera và chết lặng khi thấy chồng cũ của vợ đã ở trong nhà hơn 2 tiếng.

Khi con gái 17 tuổi, công ty tôi gặp biến cố. (Ảnh minh họa)
Cơn giận trong tôi bùng nổ. Tôi lao về nhà, không kịp suy nghĩ, tôi đã tát vợ trước khi cho cô ấy cơ hội giải thích. Con gái chạy ra can ngăn, ôm lấy mẹ. Tôi gào lên hỏi:
- Hắn ta đến đây làm gì?
Vợ tôi không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tổn thương. Chính sự im lặng đó khiến tôi mất kiểm soát hơn nữa.
Cho đến khi con gái quay lại, gào lên trong nước mắt:
- Bố có còn là người không? Mẹ vì bố mà đi cầu xin người ta, vậy mà bố lại đánh mẹ!
Lúc đó tôi mới biết, chồng cũ của vợ giờ là giám đốc ngân hàng. Cô ấy tìm đến anh ta chỉ để xin vay tiền giúp tôi vượt qua khó khăn. Sợ tôi hiểu lầm, cô ấy mới chọn gặp ở nhà, lúc con gái cũng có mặt.
Tôi hoảng loạn chạy đi tìm vợ, nhưng cô ấy đã biến mất. Điện thoại tắt máy, nhà mẹ vợ cũng không có tin tức. Những đêm sau đó, tôi không ngủ được. Tôi sợ, sợ mình đã thật sự mất tất cả.
Sáng qua, cô ấy lặng lẽ về lấy quần áo. Tôi ôm lấy cô ấy, khóc và xin lỗi. Nhưng cô ấy chỉ nói một câu nhẹ bẫng:
- Giúp anh xong chuyện này, chúng ta ly hôn.
Khi cánh cửa đóng lại, tôi quỳ sụp xuống. Lúc đó tôi mới hiểu, thứ quý giá nhất đời mình không phải sự nghiệp, cũng không phải danh dự, mà là người phụ nữ đã âm thầm chịu đựng vì tôi suốt bao năm, và đứa con gái luôn đứng ra bảo vệ mẹ.
Giờ đây, tôi không còn dám mơ đến chuyện làm lại từ đầu. Tôi chỉ mong có cơ hội sửa sai, mong họ còn cho tôi được ở bên. Nếu đời này còn có điều ước, thì tôi chỉ ước được làm một người chồng, người cha tốt hơn trước khi quá muộn.