"Sao cô nhìn cứ lôi thôi lếch thếch thế nhỉ? Cô mở mắt ra mà nhìn vợ người ta kìa, vừa đẹp người đẹp nết thế chồng mới mê chứ? Nhìn cô mà tôi tụt cả hứng''.
Đây chắc hẳn là những câu mà rất nhiều người phụ nữ nghe thấy kể từ sau khi họ bắt đầu ''làm vợ''. Đàn ông gã nào ra ngoài thèm vợ người ta, thèm 'của lạ' vậy vợ mình chốn xó nhà thì sao hả?
Đàn ông rất thích phụ nữ đẹp, đó là điều không thể chối cãi. Đàn bà ai cũng muốn đẹp trong mắt chồng, đây cũng là điều không phải bàn cãi. Thế nhưng sau khi kết hôn dường như đàn bà không còn giữ được nhan sắc tươi trẻ của mình như thời con gái.
Vì sao ư? Vì đàn bà làm dâu, làm vợ, làm mẹ, họ phải gồng mình lên mà gánh vác, ai có chồng thương yêu còn đỡ, ai có chồng vô tâm, tệ bạc thì cả đời đắng cay.
Đàn ông có vợ thì thảnh thơi, về nhà là thoải mái ngồi trên ghế mà sai bảo. Rõ ràng việc nhà, chăm sóc con cái là việc chung nhưng đàn ông vẫn giữ quan niệm cổ hủ: "Đó là việc của đàn bà''.
Đau đớn nhất, khổ sở nhất cho một người vợ đó là sẵn sàng hi sinh tất cả, chịu đói, chịu khổ, chịu cực để yêu chồng thương con vậy mà sau cùng chỉ nhận được sự bạc đãi của chồng.
Họ suốt ngày phải nghe chồng mắng chửi, quát tháo rằng họ không giỏi giang, xinh đẹp bằng vợ người ta. Rất nhiều phụ nữ dại vì vậy mà tự ti, cảm thấy mình có lỗi với chồng. Nhưng sự thật người có lỗi không phải bạn, mà vốn dĩ đàn ông lúc nào ''đứng núi này trông núi này''. Kể cả vợ người ta có xấu hơn vợ mình, không giỏi bằng vợ mình thì họ cũng cứ thích về nhà hạ thấp vợ mà thôi.
Lúc nào đàn ông cũng chỉ biết chê vợ không ngọt ngào, nhưng ít ai dám tự hỏi chính mình đã làm đúng bổn phận của một người chồng hay xưa? Các anh chê vợ ở hiện tại vậy sao không hỏi ngày xưa vợ mình rất đẹp khi chưa lấy chồng? Cô ấy trăm kẻ đón đưa, nhưng vì sao lại theo không vì mình?
Vợ có xấu xí, nhan sắc có phai đi thì cũng vì cảnh gia đình nên cô ấy mới mất hình tượng đó thôi. Suốt ngày dãi nắng dầm mưa. Thương con lo lắng cho chồng sớm trưa thì làm gì có đàn bà nào đẹp mãi. Chồng người ta thì khôn ngoan nịnh vợ, chiều vợ, còn các anh quanh năm chỉ dành cho vợ nước mắt, sự tổn thương thì hỏi sao cô ấy xinh đẹp cho nổi?
Có nhiều ông chồng thương vợ con lắm, sẵn sàng làm việc nhà, không nề hà chuyện rửa bát. Khi chứng kiến cảnh đó thì đàn ông vô tâm sẽ thốt lên: "Vợ con kiểu gì mà để chồng rửa bát thế kia? Đàn ông chí lớn là phải ra ngoài vũng vẫy ngoài biển khơi, ai lại mặc tạp dề hầu hạ vợ. Nhục lắm''.
Nhưng với đàn ông khôn ngoan thì họ thửa biết lấy vợ về là để yêu thương chứ không phải để làm ô sin mà cái gì cũng bắt vợ làm hết cả. Nhục nhã lớn nhất của đàn ông chính là có vợ mà không biết thương, có vợ mà để mặc vợ tự làm mọi việc. Đàn ông thương vợ, đội vợ lên đầu chẳng có gì là nhục mà đó còn gọi là sang.
Đàn bà khi lấy chồng lúc nào họ tâm niệm vào ngày đẹp nhất, mặc lên mình bộ váy cưới đẹp nhất và gả cho người đàn ông mà họ thương. Chứ không phải là lấy chồng rồi để cả ngày làm việc không ngừng nghỉ rồi tối về nghe chồng mắng chửi như hát hay.
Khi yêu nhau hai người có thể rất lãng mạn, mãnh liệt, nhưng khi đã là vợ chồng chỉ cần đơn giản và thực tế thôi, chữ “yêu” bây giờ chuyển thành chữ “thương” nhiều hơn…chỉ cần “bình yêu nắm tay người đi giữa nhân gian” là đủ…Đàn ông ạ, vợ mình là vợ mình, là duy nhất trên đời, đừng so sánh cô ấy với bất kỳ ai, bởi các anh không tốt thì đừng trách cô ấy không ngoan.