Đêm tân hôn vợ vừa cởi áo ra, thấy thứ trên lưng cô ấy, tôi ôm gối ra phòng khách ngủ

Cả đêm đó, tôi không chợp mắt được. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều...

Tôi cưới Hương sau hơn một năm yêu nhau. Một năm không dài cũng không quá ngắn, nhưng đủ để tôi hiểu cô ấy là người hiền hậu, chu đáo và quan trọng hơn, được cả gia đình tôi yêu quý.

Ngày cưới, nhìn Hương trong bộ váy trắng tinh khôi, lòng tôi vừa hạnh phúc vừa háo hức. Chúng tôi chưa bao giờ vượt quá giới hạn trong tình cảm, nên đêm tân hôn với tôi mang theo một nỗi mong chờ rất riêng.

Sau tiệc cưới rộn ràng, khi mọi người đã về hết, căn phòng nhỏ chỉ còn hai chúng tôi. Ánh đèn vàng mờ chiếu qua rèm cửa, không gian yên tĩnh đến lạ thường. Tôi nắm tay Hương, miệng cười nhưng lòng lại có chút bồn chồn. Cô ấy cũng vậy, nét mặt pha lẫn hồi hộp và e ấp.

Hương cởi áo khoác ngoài, tôi vẫn còn đang mải ngắm cô ấy, thì bỗng dưng, ánh mắt tôi dừng lại trên lưng cô. Một vết sẹo dài, mờ mờ, hình như từng là một hình xăm. Tôi hơi nín thở, bước lại gần hơn, và nhận ra dòng chữ mờ nhạt trên da Hương:

“Hương và Trường, mãi bên nhau trọn đời”.

Trường – cái tên ấy như một cú đấm vô hình khiến tôi đứng im. Tôi biết về quá khứ của Hương. Trường từng là người khiến cô ấy đau khổ đến mức chẳng thiết sống, và tôi từng nghe cô kể lại câu chuyện ấy.

Tôi luôn nghĩ, quá khứ là quá khứ, ai cũng có vài mối tình trong đời, miễn là người ta đã trưởng thành và biết sống cho hiện tại. Nhưng bây giờ, trong ánh đèn mờ, thấy ngay trên lưng vợ mình dấu vết tình cũ, tôi bỗng cảm giác hụt hẫng khó tả.

Tôi và Hương cưới nhau sau 1 năm yêu. (Ảnh minh họa)

Hương nhìn tôi, ánh mắt rưng rưng:

- Anh… anh đừng buồn. Ngày đó em còn trẻ, dại dột quá… Em đã xóa hình xăm, nhưng cơ địa em dễ để lại sẹo, càng xoá thì vết sẹo càng lớn. Em không muốn che giấu, chỉ là chưa thể xóa triệt để mà thôi.

Nghe những lời vợ nói, lòng tôi rối bời. Một bên là lý trí nhắc nhở rằng chúng tôi đã là vợ chồng, tình yêu hiện tại mới là quan trọng. Nhưng một bên khác lại là cảm giác hụt hẫng, ghen tị với một quá khứ mà tôi chưa từng trải qua nhưng lại tồn tại trên cơ thể vợ mình.

Tôi thấy tim mình nhói lên. Tôi quay lưng, ôm gối ra phòng khách, nằm trên sofa, mặc cho Hương lén lau nước mắt. Đêm tân hôn, tôi ngủ riêng, nhưng trong đầu không ngừng nghĩ về Hương, về Trường, về những gì cô ấy đã trải qua.

Cả đêm đó, tôi không chợp mắt được. Tôi suy nghĩ nhiều, về hình xăm trên người vợ, về cách cô ấy giấu giếm trong suốt thời gian yêu nhau. Có lẽ vì hình xăm đó mà khi yêu, Hương luôn né tránh, lấy nhiều lý do để khước từ chuyện chăn gối với tôi.

Nhưng, tôi cũng nhớ lại những lần cô ấy bên cạnh tôi, những lúc tôi mệt mỏi, cô ân cần nấu bữa cơm, nhẫn nại lắng nghe tôi than phiền. Cô ấy là người yêu tôi thật lòng, là người tôi muốn cùng xây dựng tương lai.

Cả đêm đó, tôi không chợp mắt được. (Ảnh minh họa)

Sáng hôm sau, khi tôi vừa mở mắt, Hương đã ngồi cạnh tôi. Cô ấy không nói gì, chỉ đặt tay lên tay tôi, ánh mắt dịu dàng:

- Anh ngủ được không?

Tôi lặng im, nhìn vào đôi mắt ấy, cảm nhận được sự chân thành và tình yêu không vụ lợi. Rồi tôi nắm chặt tay cô ấy rồi nói lời xin lỗi:

- Anh xin lỗi vì tối qua… Anh nghĩ quá nhiều. Anh biết em đã cố gắng, và em… là người quan trọng nhất với anh.

Hương mỉm cười, nước mắt lấp lánh:

- Em biết mà. Vậy chúng ta cùng nhau đi tiếp, được không?

Tôi ôm Hương thật chặt, cảm giác mọi thứ trở nên nhẹ nhõm. Vết sẹo trên lưng cô ấy không còn là một rào cản trong lòng tôi nữa, nhưng tôi vẫn muốn cô ấy tự tin hơn, nên hẹn với cô tìm một nơi uy tín để xóa sẹo, xóa hình xăm triệt để. Thay vì giấu diếm hay hối tiếc, tôi muốn cùng cô ấy bước tiếp, vừa yêu thương vừa chăm sóc cho nhau.

Đêm đó, chúng tôi ngủ bên nhau, không còn khoảng cách hay e dè. Tôi biết rằng tình yêu không phải lúc nào cũng hoàn hảo, và quá khứ của một người không thể xóa đi tình cảm chân thành hiện tại. Quan trọng là cách chúng ta chọn đối diện, ôm lấy nhau và cùng nhau vun đắp.

Nhìn Hương say giấc trong vòng tay mình, tôi mỉm cười thầm. Tôi nhận ra, tình yêu đôi khi không phải là những phút giây lãng mạn không vết xước. Đôi khi, tình yêu là chấp nhận, là bao dung, và là đồng hành cùng nhau để biến những vết sẹo thành một phần câu chuyện đẹp của hai người.

Và tôi biết, từ đêm tân hôn ấy, chúng tôi đã bắt đầu một chặng đường mới, cùng nhau yêu thương, cùng nhau hàn gắn, và cùng nhau vun đắp hạnh phúc. Vết sẹo trên lưng Hương, giờ đây, trong ánh mắt tôi chỉ là một minh chứng cho quá khứ đã qua và cho tình yêu mà chúng tôi đang có.

Đêm ấy, tôi ngủ bên cô ấy, thật bình yên, và trong lòng tin chắc rằng chúng tôi sẽ cùng nhau bước qua mọi điều, kể cả những vết sẹo của đời.

LYLY