Vợ cũ đem con về sống chung, ở lì đuổi không đi, chồng cao tay khiến cô vừa khóc vừa xin 1 điều

Khi nghe phán quyết tại tòa, vợ cũ òa khóc quỳ xin tôi.

Tôi và vợ cũ ly hôn đã gần một năm. Chúng tôi có với nhau một cô con gái học lớp 3, và quyền nuôi con thuộc về cô ấy.

Trước khi chia tay, hai vợ chồng cùng làm ăn nhưng thất bại, nợ nần chồng chất. Khi mọi thứ sụp đổ, vợ tôi không chịu nổi áp lực nên chủ động ly hôn, đòi quyền nuôi con.

Tôi lúc đó cũng chẳng còn sức mà tranh giành, chỉ muốn cô ấy và con có chỗ ở ổn định nên để lại căn nhà duy nhất, còn tôi dọn ra ngoài thuê trọ. Chúng tôi thống nhất: tôi lo trả hết nợ, không phải cấp dưỡng nuôi con.

Thời gian sau ly hôn, tôi lao đầu vào làm việc. Ngày làm 10 tiếng, tối nhận thêm việc tự do để kiếm thêm đồng nào hay đồng đó. Tôi vẫn đều đặn qua thăm con, đưa con đi chơi cuối tuần.

Con bé hiền và tình cảm, mỗi lần gặp bố là chạy ù ra ôm chặt lấy tôi, nói: “Con nhớ bố lắm.”

Ảnh minh họa

Những lúc đó, tim tôi cứ thắt lại. Dù không còn là chồng của ai, nhưng tôi vẫn là cha, vẫn muốn làm chỗ dựa cho con.

Vợ cũ tôi sau ly hôn có yêu người khác, nhưng nghe nói không lâu thì chia tay. Khoảng nửa năm trước, cô ấy bất ngờ gọi cho tôi, nói rằng con gái nhớ bố, hơn nữa trường của con lại gần khu tôi thuê trọ, nên muốn qua sống tạm ít lâu cho con tiện đi học.

Tôi nghĩ cũng chỉ vì con, nên đồng ý. Ai ngờ, “ít lâu” ấy lại kéo dài… mãi không có ngày dọn đi.

Lúc đầu, tôi cũng thấy vui. Buổi sáng cả ba cùng ăn sáng, tối con gái ríu rít giữa bố mẹ, trông hệt như một gia đình trọn vẹn. Nhưng chỉ sau vài tuần, mọi thứ bắt đầu rối tung. Cô ấy hay cáu gắt, luôn muốn kiểm soát mọi thứ trong nhà.

Từ việc tôi đi làm về muộn, đến chuyện tôi nấu món gì, thậm chí cả cách tôi gấp quần áo. Có hôm, chỉ vì tôi không đưa tiền điện đúng ngày cô ấy nhắc mà bị mắng một trận: “Anh lúc nào cũng vô trách nhiệm, không tôn trọng người khác.”

Điều khiến tôi mệt mỏi nhất là cô ấy xen vào chuyện tình cảm của tôi. Tôi có quen một cô gái mới, hiền lành và hiểu chuyện. Khi cô ấy đến chơi, vợ cũ tỏ thái độ, thậm chí lớn tiếng đuổi ra khỏi nhà.

Tôi xấu hổ đến mức chỉ biết xin lỗi người yêu mới và tiễn cô ấy về. Từ đó, mối quan hệ của tôi bắt đầu rạn nứt.

Ảnh minh họa

Mọi chi phí sinh hoạt, cô ấy yêu cầu tôi phải đóng góp nhiều hơn, vì “đàn ông sống chung phải lo phần lớn”. Tôi chấp nhận, vì thương con.

Nhưng rồi cô ấy bắt đầu nói xấu tôi với con, bảo tôi keo kiệt, không thương mẹ con họ. Con bé nghe xong thì buồn bã, xa cách với tôi hơn.

Nhiều đêm, tôi nằm nhìn con ngủ mà nước mắt cứ trào ra. Tôi thấy mình như bị đẩy vào một cuộc hôn nhân cũ, nhưng tệ hơn – không còn tình yêu, chỉ còn trách nhiệm và mệt mỏi.

Khi nợ nần dần vơi đi, tôi có ý định mua một căn hộ nhỏ để ổn định cuộc sống. Người yêu mới của tôi biết chuyện, sẵn lòng hỗ trợ một phần tài chính. Nhưng khi nghe tin, vợ cũ lại bảo: “Nếu mua thì phải để con đứng tên. Tôi không góp tiền, nhưng anh nợ con điều đó.”

Tôi không đồng ý. Căn nhà đó là nỗ lực của tôi sau bao năm vất vả, tôi muốn con có chỗ ở nhưng không thể để mọi thứ bị lợi dụng. Ngay sau đó, cô ấy đe dọa sẽ đổi họ cho con sang họ mẹ, nói rằng “anh không xứng đáng làm cha.”

Tôi quá mệt. Tôi nói rõ: “Hai mẹ con nên về căn nhà cũ, chỗ đó vẫn thuộc về em theo thỏa thuận nuôi con.”

Nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy viện đủ lý do: con bé quen chỗ này rồi, trường gần, không muốn thay đổi. Cô ấy còn gửi cho tôi đoạn video con khóc, năn nỉ: “Con muốn ở với bố.”

Tôi thương con, nhưng cũng hiểu có bàn tay người lớn phía sau.

Ảnh minh họa

Đỉnh điểm là khi tôi phát hiện người bạn trai cũ của cô ấy từng đánh con gái tôi. Một vết bầm tím trên tay con khiến tôi nổi điên. Con khóc nức nở nói: “Con sợ chú ấy.”

Lúc đó, trong tôi không còn do dự nữa. Tôi quyết định nộp đơn ra tòa, giành lại quyền nuôi con. Tôi cũng yêu cầu cô ấy dọn khỏi căn hộ tôi đang thuê.

Phiên tòa diễn ra sau hơn một tháng. Tôi có đủ bằng chứng: từ video con sợ hãi, đến tin nhắn cô ấy chửi bới, ép tôi đưa tiền. Tòa xử quyền nuôi con về tôi, vì cho rằng người mẹ thiếu ổn định tâm lý và môi trường sống không an toàn cho trẻ. Tôi không vui, cũng chẳng hả hê. Tôi chỉ thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng con gái được an toàn.

Còn vợ cũ, khi nghe phán quyết, cô ấy òa khóc. Cô ấy xin tôi cho gặp con thường xuyên. Tôi đồng ý, vì dù sao, cô ấy vẫn là mẹ của con tôi. Nhưng từ ngày đó, cô ấy không còn quay lại chung cư nữa.

Tôi nghe bạn bè kể cô ấy dọn về quê, sống một mình, ít khi ra ngoài. Thỉnh thoảng, cô ấy gọi video cho con, nước mắt ngắn dài. Có lẽ đến lúc mất đi rồi, cô ấy mới nhận ra những gì từng có – một mái ấm, một người chồng, một đứa con ngoan – đều là điều quý giá nhất.

Còn tôi, giờ sống bình yên bên con gái. Mỗi sáng hai cha con cùng ăn sáng, tôi chải tóc, buộc nơ cho con rồi chở con đến trường. Con bé vui vẻ, hoạt bát hơn trước. Có lần, con hỏi: “Bố ơi, mẹ giờ ở đâu?

Tôi chỉ đáp khẽ: “Mẹ ở xa, nhưng vẫn yêu con nhiều lắm.”

Ảnh minh họa

Con gật đầu, rồi ôm tôi.

Tôi biết, hôn nhân tan vỡ có thể làm con người ta thay đổi. Có người chọn buông bỏ nhẹ nhàng, có người lại chìm trong hận thù, cố níu giữ bằng mọi cách. Nhưng càng níu, càng mất. Tôi không oán giận vợ cũ, chỉ mong cô ấy sớm tìm được sự bình an trong tâm hồn.

Còn tôi – sau tất cả – hiểu ra một điều: có những cuộc chia ly là cần thiết, không phải để ai thắng ai thua, mà để mỗi người học cách sống tử tế hơn, biết quý trọng điều mình từng có. Và quan trọng nhất – là để con cái được lớn lên trong tình yêu đúng nghĩa, dù cha mẹ không còn là vợ chồng.

Tâm sự từ độc giả minhtu...

CHI CHI