Bài viết xúc động của người mẹ bị ung thư vú gửi con trai

Tại chương trình tổng kết chiến dịch 'Song hành' do Mạng lưới Ung thư vú Việt Nam (BCNV) tổ chức vào ngày 3/4, bài viết của một người mẹ mắc bệnh ung thư vú gửi con trai của mình khiến nhiều người xúc động. Bài viết cũng truyền cảm hứng cho nhiều người đồng bệnh mạnh mẽ tìm lại sức sống cho bản thân.

Bài viết có tựa đề "Con ơi! Con đợi mẹ nhé! Mẹ sẽ khỏe sớm thôi…" của chị Phùng Thị Mai Ly (Hà Nội) vừa giành giải Nhất cuộc thi viết online chủ đề "Song hành" do BCNV tổ chức. Hoạt động nhằm lan tỏa nhưng hành động đẹp, ý nghĩa và truyền cảm hứng từ những người đồng hành với bệnh nhân ung thư vú nói riêng và ung thư nói chung.

Bài viết là những lời tâm sự của người mẹ đang chiến đấu với bệnh ung thư gửi đến con trai, một người song hành và cũng là người truyền động lực cho chị trong suốt thời gian dài điều trị bệnh. Bài viết bắt nguồn từ cảm giác có lỗi với con. Bởi vì, chị mắc bệnh ung thư khi con chưa tròn 1 tuổi, con phải cai sữa từ rất sớm. Điều này khiến chị day dứt.

Chị Đinh Hằng, Travel blogger, giám khảo cuộc thi viết Song hành cho biết: "Qua mỗi bài viết, tôi rất khó để chấm điểm. Bởi vì mỗi câu chuyện lại mang cảm xúc riêng và rất giàu tình cảm. Không phải tôi ngồi đọc và cho mỗi câu chuyện điểm số mà gần như tôi sống cùng với họ trong câu chuyện đó. Tôi gần như cảm nhận được cảm giác đất trời sụp đổ khi bệnh nhân biết mình mắc bệnh ung thư.

Tôi cảm nhận được những đau đớn khi ai đó trải qua nhiều đợt hóa trị và cảm nhận được sự mãnh liệt về sự sống. Tôi mong mọi người, những chị em đang chiến đấu với bệnh ung thư giữ vững niềm tin cùng với người song hành của mình hãy sống mạnh mẽ hơn. Ung thư không phải là kết thúc mà ung thư sẽ là sống lần thứ 2. Trong các bài viết, tôi ấn tượng nhất là tâm sự của một người mẹ đang mắc bệnh ung thư gửi đến con. Bài viết thực sự chạm đến trái tim của mọi người vì tình mẹ cao cả".

Chương trình tọa đàm cùng với các bệnh nhân ung thư vú và người song hành cùng họ.

Nguyên văn bài viết: "Khi đang ngồi thiền với tâm trí thả lỏng thật nhẹ nhàng, tự nhiên văng vẳng bên tai tôi là giọng nói của cậu con trai 8 tuổi: "Dây thần kinh ơi, đừng đau nữa nhé, anh yêu thương em mà, đừng đau nữa rồi lại làm mẹ anh đau. Anh thương, anh thương". Tiếp nữa: "Bạn xương ơi, bạn đừng đau nữa để tối nay mẹ tớ ngủ với tớ nhé! Tớ thương bạn nhiều lắm, tớ cảm ơn bạn"…

Mẹ mở mắt và nhận ra, chàng trai ấy đã lớn thật rồi. Mẹ sẽ viết về chàng trai đã song hành với mẹ đến giây phút này. Sau này con có đọc lại sẽ thật tự hào về bản thân con. Mẹ biết ơn con, người đàn ông đã cùng mẹ trải qua bao thăng trầm của cuộc sống.

Con vẫn chưa biết bệnh của mẹ gọi là bệnh gì. Con cũng chưa từng thắc mắc về tóc mẹ tại sao không mọc mà chỉ nói: "Con rất yêu đầu mẹ, dù mẹ có thế nào vẫn xinh".

Mẹ thương chàng trai của mẹ như bao người mẹ. Trước khi con xuất hiện trong cuộc đời, mẹ đã nghĩ rằng sẽ dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho con, lo cho con cuộc sống đầy đủ, không thiếu thốn. Nhưng rồi nhìn lại một chặng đường, mẹ thấy con thiệt thòi nhiều hơn là những thứ con được.

Con đã phải cai sữa khi chỉ còn 2 tuần nữa là đến sinh nhật đầu tiên vì mẹ phát hiện bệnh nan y. Lúc này khối u đã rất to, có chân bám chắc vào xương thành ngực, mẹ phải hóa trị trước, rồi phẫu thuật và tới xạ trị.

Mẹ luôn cảm nhận được đôi mắt của con có gì đó khá buồn và cô độc. Từ đó mẹ không mong cầu gì, chỉ mong con luôn khỏe mạnh và mẹ quyết tâm khỏe mạnh trở lại để thêm những tháng ngày bên con. Những năm đầu đời, con lớn lên trong căn nhà trọ cấp 4 khá nghèo nàn và chật chội. Cuộc sống trở nên khó khăn hơn khi mẹ vừa điều trị, vừa vượt qua vài điều trong cuộc sống, vừa lo lắng cho con và mẹ chưa bao giờ thôi day dứt về khoảng thời gian đó.

Tháng 10/2020, mẹ dần hồi phục và đi làm trở lại. Mẹ con lại cách xa nhau, chỉ gặp nhau trên điện thoại và vài ngày nghỉ ít ỏi. Mẹ thương và yêu con lắm, con biết không? Ở tuổi của con đáng nhẽ ra được hồn nhiên, vô tư thì lại phải suy nghĩ.

Mỗi lần về thăm, con nhường mẹ nước nóng để tắm. Con bảo con cũng muốn học giỏi để mẹ vui và ở lại với con. Con rất thích đồ chơi Lego, hoặc đồ ăn vặt. Nhưng khi mẹ bảo mua con lại xua xua bảo rằng: "Thôi thôi mẹ. Mẹ đừng mua, tốn tiền của mẹ".

Tháng 11/2021, bệnh mẹ tiến triển nặng hơn. Mẹ đã di căn đa ổ ở não. Sau khi xạ toàn não và được bác sĩ cho uống hóa chất khô, bố mẹ quyết định đưa con xuống Hà Nội sống cùng. Biết là sẽ khó khăn hơn, nhưng mẹ vẫn muốn được gần con.

Mẹ bắt đầu bước vào giai đoạn đau và rất đau. Nhưng đừng sợ con nhé! Đó chỉ là thứ cảm giác nếu không may thì chúng ta phải đối diện nó. Mỗi lần con thấy mẹ đau, con lại nói: "Mẹ ơi, mẹ lấy tiền mừng tuổi của con đi mua viên thuốc sống mãi không chết đi mẹ, con cho mẹ hết đấy, mẹ lấy đi". Mỗi lần mẹ đứng đi, con đều chạy ra phía trước và giữ tay mẹ. Con bảo "mẹ vịn vào con ấy".

Mẹ con mình đã nói với nhau về những thiên thần ở trên trời cao sau khi một người có "trái tim ngừng đập". Mẹ nói con đừng buồn nếu có một ai đó trở thành thiên thần. Con thường xuyên hỏi mẹ về điều đó, và một hôm con nói: "Mẹ ơi, nếu mẹ là thiên thần, khi con nhớ mẹ con chỉ cần ngẩng mặt lên trời gọi là mẹ sẽ xuất hiện ngay bên cạnh con, đúng không mẹ?". "Mẹ sẽ luôn đi bên cạnh con, bảo vệ con, nên con cứ yên tâm", tôi đáp.

Mẹ không biết mọi người định nghĩa thế nào về quá trình điều trị bệnh, nhưng với mẹ đó là quá trình trải nghiệm cảm xúc, thể xác, tinh thần và cả tâm linh nữa. Đó thực sự không đơn giản chỉ là một quá trình chữa bệnh cho xong, dẫu biết rằng mục tiêu cuối cùng là khỏi bệnh. Nhưng với mẹ, trân quý từng giây phút được sống trên đời này để sống nó còn đáng quý hơn. Bởi khi đã hiểu ra được gốc rễ, được nguyên nhân của vấn đề thì việc đón nhận mọi thứ trở nên nhẹ như lông hồng, bồng bềnh trên mây trắng. Và con đang đồng hành với mẹ trên con đường giác ngộ này. Mẹ mừng vui biết mấy.

Mẹ đã chuẩn bị tinh thần cho những gì xấu nhất xảy ra, thậm chí chuẩn bị một bài diễn văn cho riêng mình. Thế nhưng, ở phía bên kia của sự tiêu cực, đau đớn mẹ lại nhận được tâm sự của những người đồng bệnh khác. Hóa ra, mẹ có ý nghĩa và còn quá may mắn. Mẹ không thể để sự ích kỷ của bản thân, mong giải thoát một mình để sung sướng được, phải không con!

Và rồi mẹ đang dần vượt qua những ngày đau xương vật vã. Khi bớt đau mẹ lại tràn trề hy vọng, lạc quan. Mẹ còn rất nhiều sức khỏe, sẵn sàng đón cháu nội, mặc dù năm nay cậu con trai duy nhất của mẹ mới 8 tuổi.

Mẹ xin lỗi vì mẹ đã chưa thực sự làm tròn vai một người mẹ. Mẹ biết, dù mẹ thế nào con cũng sẽ yêu thương mẹ. Nhưng đây thực sự là lỗi của mẹ.

Con trai yêu, thời gian sẽ trôi qua không bao giờ chờ đợi ai cả. Mẹ mong con luôn có bản lĩnh như con đang có. Con hãy sống cuộc đời của con một cách thật xứng đáng!

Con không được lựa chọn hoàn cảnh mà con sinh ra nhưng con được phép sống để tạo ra hoàn cảnh của chính mình. Mong con sớm hiểu được những điều mẹ viết hôm nay. Biết ơn con đã đến bên mẹ và mẹ vẫn luôn ở đây để gửi tình yêu thương vô bờ bến cho con".