Bắt gặp vợ cũ làm lao công sau 17 năm ly hôn, định lấy tiền giúp cô nói 1 tin vui khiến tôi đứng hình

Đã 17 năm kể từ ngày tôi ly hôn và rời khỏi căn nhà cũ với hai bàn tay trắng. Tôi tưởng thời gian đã xóa sạch mọi ký ức, nhưng chỉ một khoảnh khắc gặp lại vợ cũ, tất cả quá khứ bỗng ùa về, sắc nét đến nghẹt thở.

Hôm đó, tôi đi thị sát tòa nhà văn phòng mới thu mua. Trong bộ vest đặt may, bước ra khỏi chiếc xe hơi sang trọng, tôi mang theo cảm giác quen thuộc của kẻ thành đạt: được đón chào, được cung kính, được ngước nhìn. Ánh sáng phản chiếu trên nền đá cẩm thạch, mùi điều hòa cùng mùi sang trọng khiến tôi một lần nữa thỏa mãn với cái “thành công” mà mình đã dày công xây dựng.

Thế nhưng, chỉ một cảnh tượng nhỏ bé lại kéo cả thế giới của tôi sụp xuống.

Khi đi qua hành lang vắng, tôi nhìn thấy một nữ lao công đang đứng kiễng chân lau bụi trên cửa. Vóc dáng gầy guộc trong bộ đồng phục xanh bạc màu, vài sợi tóc bạc dính vào gáy vì mồ hôi… Hình ảnh ấy khiến tim tôi khựng lại. Có thứ gì đó quen thuộc đến mức khiến tôi không thể rời mắt.

Và rồi cô ấy quay lại. Khoảnh khắc ấy, tôi điếng người vì nhận ra đó là Quyên - vợ cũ của tôi. Ngày đó, Quyên phản đối kịch liệt khi tôi tiếp tục vay nợ để khởi nghiệp sau nhiều lần thất bại. Thậm chí, cô ấy còn dọa rằng nếu tôi kiên quyết làm vậy, cô ấy sẽ ly hôn và đưa con đi, đời này tôi đừng hòng gặp lại con nữa. Dẫu vậy, tôi vẫn dứt khoát chọn sự nghiệp thay vì vợ con.

Những năm đầu sau ly hôn, tôi vẫn nợ chồng nợ chất, thất bại liên tục nên chẳng còn mặt mũi nào mà tới gặp Quyên và con trai. Tới khi sự nghiệp thành đạt, tôi tìm về thì mẹ con họ đã chuyển đi đâu mất, không liên lạc được cũng chẳng ai có thông tin gì.

Tôi đứng hình khi thấy vợ cũ sau 17 năm ly hôn. (Ảnh minh họa)

Thật không ngờ, sau 17 năm, tôi lại gặp lại vợ cũ trong hoàn cảnh này. Lúc đó, tôi đứng chết trân, suýt nữa tôi đã không nhận ra vợ cũ, bởi cuộc sống đã mài mòn cô ấy quá nhiều. Đôi tay thô ráp, gương mặt khắc khổ, dáng vẻ nhỏ bé… tất cả đều nói lên cô ấy đã phải sống khó khăn thế nào. Một cảm giác vừa áy náy vừa tự mãn ngu ngốc trỗi dậy trong tôi, như thể tôi có quyền bù đắp cho cô ấy bằng tiền, như thể tiền có thể thay tôi xin lỗi cho 17 vắng mặt.

Tôi vội vàng lục ví, rút ra một xấp tiền dày, gần như nhét vào tay cô.

- Em cầm đi… để phòng lúc cần.

Tôi nói như bố thí, như ban ơn. Nhưng cô ấy lại rụt tay về, vài tờ tiền rơi xuống nền nhà. Khi cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt cô ấy không còn né tránh mà chỉ có sự bình thản pha chút bi thương.

- Không cần đâu.

Khoảnh khắc đó, tôi ngượng đến mức chỉ muốn biến mất. Nhưng cú sốc lớn nhất lại đến từ câu tiếp theo.

- Thằng Khánh đỗ đại học X rồi.

Tôi đứng hình, toàn thân tê dại. Con tôi? Đứa mà tôi gần như không nuôi ngày nào, đứa mà tôi tưởng có lẽ đang sống vất vả ở đáy xã hội lại đỗ trường đại học top đầu nước.

Tôi không thốt nổi lời nào. Những tờ tiền còn lại trong tay rơi xuống theo phản xạ, như thể chúng bỗng trở nên bẩn thỉu trước thành tích của con tôi.

Tôi không thốt nổi lời nào, những tờ tiền còn lại trong tay rơi xuống theo phản xạ. (Ảnh minh họa)

Quyên kể, từ nhỏ nó đã biết lo, chưa bao giờ đòi hỏi gì. Không có tiền đi học thêm, nó đứng cả ngày ở hiệu sách đọc ké. Điểm số luôn đứng nhất, làm thêm dạy kèm để tự lo sinh hoạt phí. Tiền học đại học, nó xin vay trợ học và nó bảo sau này nó tự trả được.

Còn tôi, bố của con nó, đang làm gì? Tôi nhậu nhẹt tiếp khách, đánh golf, hưởng thụ bên người đẹp trẻ tuổi… sống cuộc đời giàu có mà tôi luôn mơ ước, rồi tự huyễn rằng mình không có gì phải áy náy.

Nhưng sự thật là, tôi chẳng có tư cách gì để tự hào, cũng chẳng có tư cách gì để đứng trước mặt hai mẹ con họ. Khi tôi hỏi liệu tôi có thể gặp nó hay không, vợ cũ chỉ lắc đầu.

- Nó biết anh, nhưng chưa từng hỏi về anh. Giấy báo nhập học đến, em hỏi có muốn báo anh không. Nó nói: ‘Không cần. Chuyện của con… không liên quan đến ông ấy’.

Chỉ một câu thôi, nhưng nó đập nát tất cả sự kiêu ngạo mà tôi xây dựng suốt 17 năm. Tôi tưởng mình giàu có, tưởng mình thành công, tưởng chỉ cần tung tiền là có thể giải quyết mọi thứ. Nhưng tôi lại nghèo đến mức chẳng có nổi vị trí trong lòng con trai mình.

Khi nhìn bóng lưng gầy guộc mà thẳng lưng của Quyên kéo thùng nước lao công rời đi, tôi mới hiểu ra thứ tôi đánh mất không phải một người vợ, cũng không chỉ là một gia đình, mà là quyền được nhìn con lớn lên. Quyền được ở bên cạnh khi nó vấp ngã hay thành công. Quyền được gọi một tiếng “bố” mà không bị bỏ qua như một người xa lạ.

17 năm tôi đổi lấy tiền bạc, nhưng đánh mất cả thế giới của mình. Và thứ mất đi ấy mãi mãi không thể mua lại bằng tiền.

CẨM TÚ