Đêm tân hôn vợ liên tục vào nhà vệ sinh, tôi bực tức sang phòng khác ngủ, sáng ra thấy cảnh tượng ám ảnh

Đêm tân hôn, đáng lẽ phải là ký ức đẹp nhất đời người, thì với tôi lại trở thành một kỷ niệm ám ảnh.

Mới hôm qua thôi, tôi vẫn còn lâng lâng trong niềm hạnh phúc của một người đàn ông vừa cưới được người con gái mình yêu. Đám cưới diễn ra trọn vẹn, bạn bè đông đủ, hai bên gia đình rạng rỡ. Tôi đã nghĩ, vậy là từ nay cuộc đời mình bước sang một trang mới, bình yên và ấm áp hơn. Tôi có Ngân bên cạnh, có một mái ấm đúng nghĩa để trở về sau những tháng năm yêu xa, chờ đợi và cố gắng.

Thế nhưng, chỉ sau một đêm, cảm giác hạnh phúc ấy bị thay thế bằng nỗi lo lắng, sợ hãi và một thứ cảm xúc nặng nề mang tên tội lỗi mà đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, tim tôi vẫn nhói lên.

Đêm tân hôn, đáng lẽ phải là ký ức đẹp nhất đời người, thì với tôi lại trở thành một kỷ niệm ám ảnh. Hôm ấy, vì phải tiếp khách liên tục, tôi uống khá nhiều rượu. Người mệt rã rời, đầu óc quay cuồng. Về phòng, tôi chỉ kịp tắm rửa qua loa, nói với Ngân vài câu rồi lăn ra giường ngủ. Trong đầu tôi lúc đó chỉ nghĩ đơn giản rằng đêm nay không làm gì cũng chẳng sao, còn cả một đời ở phía trước cơ mà.

Chính sự chủ quan ấy đã khiến tôi suýt đánh mất người phụ nữ vừa trở thành vợ mình.

Nửa đêm, tôi lơ mơ tỉnh giấc vì nghe tiếng động. Ngân bước ra khỏi giường, đi về phía nhà vệ sinh. Tôi không để tâm lắm, quay người ngủ tiếp. Nhưng rồi tiếng cửa lại mở ra, rồi đóng lại, lặp đi lặp lại nhiều lần. Tôi bắt đầu khó chịu. Cơn mệt mỏi cộng với men rượu khiến tôi cáu kỉnh, buột miệng nói những lời không hay với vợ:

- Đi vệ sinh liên tục, còn để người ta ngủ nữa không?

Ngân chỉ nhỏ nhẹ nói rằng cô ấy đau bụng. Giọng nói yếu ớt, nghẹn lại, nhưng lúc đó tôi không đủ tỉnh táo để nhận ra. Tôi im lặng, ôm gối sang phòng làm việc ngủ, để lại Ngân một mình trong phòng ngủ, giữa đêm tân hôn đầu tiên của hai vợ chồng.

Giờ nghĩ lại, đó có lẽ là quyết định vô tâm nhất đời tôi.

Đám cưới diễn ra trọn vẹn, bạn bè đông đủ, hai bên gia đình rạng rỡ. (Ảnh minh họa)

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy muộn. Cảm giác trong lòng có gì đó không ổn. Khi ôm chăn gối quay lại phòng ngủ, tôi không thấy Ngân đâu. Tôi gọi tên vợ, gọi lớn hơn, nhưng không có tiếng trả lời. Một nỗi lo mơ hồ dâng lên, khiến tim tôi đập nhanh bất thường. Tôi chạy về phía nhà vệ sinh, mở cửa ra và chết lặng khi thấy Ngân nằm bất tỉnh bên bồn cầu.

Khoảnh khắc ấy, tôi thực sự hoảng loạn. Tôi không nhớ mình đã làm gì, chỉ biết là tay chân run rẩy, đầu óc trống rỗng. Tôi vội vàng đưa vợ đến bệnh viện, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một ý nghĩ duy nhất: “Xin đừng có chuyện gì xảy ra".

May mắn thay, bác sĩ nói rằng Ngân không nguy hiểm, chỉ cần nằm viện theo dõi và điều trị vài ngày. Nghe câu đó, tôi như trút được tảng đá đè nặng trong lòng. Nhưng cảm giác nhẹ nhõm không xóa đi được nỗi day dứt đang gặm nhấm tôi từng phút.

Khi Ngân tỉnh lại, cô ấy kể rằng đêm qua đau bụng liên tục, người mệt lả, chân tay mềm nhũn. Khi cố đứng dậy thì trượt ngã, đầu va vào bồn cầu. Cô ấy đã cố gọi tôi, nhưng không còn đủ sức. Nói đến đó, Ngân im lặng, còn tôi thì không cầm được nước mắt.

Tôi ôm lấy vợ, khóc như một đứa trẻ và chỉ biết nói xin lỗi. Xin lỗi vì đã không ở bên cô ấy, xin lỗi vì sự vô tâm và ích kỷ của mình. Nếu tôi chịu lắng nghe, nếu tôi không bỏ đi ngủ, nếu tôi chỉ cần hỏi thêm một câu “Em có sao không?”, có lẽ mọi chuyện đã không đi xa đến vậy.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi hoảng hốt với cảnh trong nhà vệ sinh. (Ảnh minh họa)

Những ngày Ngân nằm viện, tôi gần như không rời cô ấy nửa bước. Tôi tự tay lo từng bữa ăn, từng cốc nước, từng lần lau người cho vợ. Tôi ngồi bên giường, nắm tay Ngân, nghe cô ấy kể những suy nghĩ thầm kín mà trước giờ tôi chưa từng nghe. Lần đầu tiên, tôi hiểu rằng hôn nhân không phải là một đám cưới hoành tráng hay một danh xưng vợ chồng, mà là trách nhiệm, là sự có mặt khi người kia yếu đuối nhất.

Tôi nhận ra, yêu không phải lúc nào cũng là những lời nói ngọt ngào hay những khoảnh khắc lãng mạn. Đôi khi, yêu chỉ đơn giản là thức cùng nhau qua một đêm mệt mỏi, là kiên nhẫn lắng nghe một cơn đau bụng giữa đêm, là không quay lưng bỏ đi khi người bên cạnh cần mình nhất.

Sự cố ấy như một lời cảnh tỉnh với tôi. Nó dạy tôi bài học đắt giá về sự quan tâm và thấu hiểu trong hôn nhân. Tôi biết, mình không thể quay lại đêm tân hôn ấy để sửa sai, nhưng tôi có thể thay đổi từ hôm nay, để không bao giờ khiến Ngân phải cảm thấy cô đơn thêm lần nào nữa, nhất là khi cô ấy đã tin tưởng trao cả cuộc đời mình cho tôi.

LYLY