Ba năm kể từ ngày ký vào tờ giấy ly hôn, tôi đã quen với nhịp sống chỉ có 2 bố con. Sáng đưa con đi học, chiều đón về, tối ăn cơm cùng bố mẹ. Cuộc sống không dư dả, nhưng đủ bình yên để tôi tin rằng mình có thể đi tiếp như thế, chậm rãi và lặng lẽ. Tôi từng nghĩ, mọi thứ đã khép lại rồi.
Cho đến hôm qua.
Cô ấy đứng trước cổng nhà tôi, dáng người quen thuộc nhưng ánh mắt thì lạ lẫm hơn xưa. Vẫn là gương mặt ấy, chỉ có điều ánh nhìn không còn sắc sảo như ngày trước, mà nhiều hơn một chút dè dặt, một chút mong chờ. Cô ấy nói muốn vào thăm con. Tôi im lặng vài giây, rồi gật đầu.
Con trai tôi nhìn thấy mẹ thì sững lại, sau đó chạy ào đến ôm chặt. Nó cười, cười rất tươi, nụ cười mà đã lâu rồi tôi không thấy. Tôi đứng bên cạnh, trong lòng có gì đó vừa ấm lên, vừa nhói đau. Có lẽ, 3 năm qua, đứa trẻ thiếu mẹ nhiều hơn tôi vẫn tưởng.
Cô ấy ở lại đến chiều, rồi tối. Bố mẹ tôi hỏi han đủ điều, còn con trai thì quấn lấy mẹ không rời. Tôi định mở lời nhắc cô ấy về, nhưng nhìn cảnh đó, tôi lại không nói được. Cuối cùng, bố mẹ giữ cô ấy ở lại ăn cơm và ngủ lại với con một đêm. Cô ấy đồng ý rất nhanh, như thể đã chờ sẵn câu nói ấy từ lâu.

Con trai tôi chạy ào đến gặp mẹ khi gặp lại. (Ảnh minh họa)
Tối hôm đó, khi cả nhà đã ngủ, tôi thức dậy đi vệ sinh. Đèn phòng ngoài vẫn sáng. Tôi định tắt thì nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ. Là mẹ tôi và cô ấy. Tôi đứng lại, không hiểu vì sao mình không bước tiếp mà cứ đứng yên nghe.
- 3 năm rồi, sao con không đi bước nữa?
Giọng mẹ tôi trầm và chậm. Cô ấy đáp rất khẽ, nhưng rõ ràng:
- Con không buông được, con nhận ra trong lòng con chỉ có anh ấy thôi.
Tôi bất giác nín thở. Mẹ tôi thở dài:
- Nếu vậy, sao hồi đó hai đứa lại ly hôn?
Cô ấy im lặng một lúc, rồi nói, giọng run run:
- Tại con sai. Khi đó con chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền, nghĩ rằng chỉ cần con gánh được kinh tế thì gia đình sẽ ổn. Con không để ý đến anh ấy, không ở bên lúc anh ấy yếu lòng nhất. Con mạnh mẽ quá, đến mức làm anh ấy thấy mình vô dụng.
Những lời ấy như từng nhát gõ vào ngực tôi. 3 năm qua, tôi từng trách cô ấy vô tâm, từng cho rằng cô ấy chọn tiền bạc thay vì gia đình. Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ, phía sau sự lạnh lùng ấy lại là một nỗi sợ.
Rồi vợ cũ nói tiếp:
- Con sợ, sợ nếu con không chứng minh được mình có thể lo cho cả nhà, thì một ngày nào đó anh ấy sẽ tự rời đi vì nghĩ mình là gánh nặng.
Mẹ tôi im lặng rất lâu rồi mới nói:
- Vợ chồng sống với nhau, đâu chỉ cần tiền. Quan trọng là hiểu và ở bên nhau.
Tôi quay về phòng, nằm xuống mà không sao ngủ được. Mọi ký ức cũ ùa về. Đó là những đêm tôi nằm viện, cô ấy tất bật với công việc, những bữa cơm nguội lạnh, những lần tôi muốn nói chuyện nhưng lại thôi vì sợ làm phiền. Hóa ra, cả hai chúng tôi đều yêu, chỉ là yêu theo cách vụng về nhất.

Đêm đó tôi không tài nào ngủ nổi. (Ảnh minh họa)
Sáng hôm sau, tôi gọi cô ấy dậy sớm hơn mọi ngày. Cô ấy còn ngái ngủ, hỏi tôi:
- Anh gọi em dậy sớm vậy làm gì?
Tôi nhìn cô ấy, người phụ nữ từng là vợ tôi, từng rời xa tôi trong đau đớn, rồi nói một câu mà chính tôi cũng không ngờ mình có thể nói ra:
- Anh đưa em đi một nơi.
- Đi đâu?
Cô ấy hỏi, giọng vẫn còn mơ hồ.
- Đi làm thủ tục kết hôn.
Tôi cười đáp. Cô ấy sững người, nhìn tôi rất lâu, đôi mắt đỏ lên nhưng không hỏi thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu.
Con đường đến ủy ban nhân dân đăng ký kết hôn hôm ấy không dài, nhưng với tôi, đó là quãng đường của 3 năm hiểu lầm, tổn thương và im lặng. Tôi không dám chắc tương lai sẽ dễ dàng hơn, cũng không dám hứa rằng chúng tôi sẽ không còn cãi vã. Nhưng ít nhất, lần này, tôi biết mình muốn nắm tay cô ấy chặt hơn và không buông ra chỉ vì sợ hãi nữa.
Có những cuộc ly hôn không phải vì hết yêu, mà vì cả hai đều không biết cách ở lại bên nhau. Và đôi khi, cần đi một vòng rất xa, người ta mới hiểu được điều đơn giản nhất là gia đình không chỉ cần một người kiếm tiền, mà cần hai người cùng quay về.