Tỉnh lại đi, chồng ngoại tình rồi thì đâu còn là người đàn ông của mình nữa

Anh ta đã thay đổi đến nhường nào để xuất hiện hoàn hảo bao nhiêu bên người đàn bà khác. Không vì tôi đổi thay, cũng đâu vì tôi mà dốc lòng nữa. Thế thì tôi đau khổ chạy theo anh ta để được gì.

Nếu hôm đó không chính mắt nhìn thấy chồng không mảnh vải che thân ở cùng với nhân tình, chắc tôi cả đời cũng không nghĩ được chuyện mình bị phản bội. Sau này tôi mới hiểu rằng, hóa ra phụ nữ khi yêu đều là những kẻ mù lòa. Thật là đã có thể thấy manh nha bội bạc từ chồng, chỉ là tin tưởng chắc đã thành thói quen, một chút cũng không nghi ngờ. Để đến khi có thể nhìn thấy rành rành mọi thứ, lại là lúc đau lòng nhất…

Chồng tôi từ trước đến nay tính vốn lành, luôn tử tế với mọi người xung quanh. Tôi thương anh chắc cũng vì cái tính đó. Năm 25 tuổi tôi lấy anh, đến 35 đã tròn 10 năm làm vợ anh. Tôi luôn nghĩ vợ chồng ở cạnh nhau càng lâu thì nghĩa tình sẽ càng nặng. Có cãi vã, có giận hờn thì vẫn phải nắm tay nhau, nhất định không bao giờ phản bội nhau.



Có cãi vã, có giận hờn thì vẫn phải nắm tay nhau, nhất định không bao giờ phản bội nhau - Ảnh minh họa: Internet

Bản thân tôi thật sự cũng chỉ đòi hỏi có thế. Còn lại, tôi chuyện gì cũng để chồng quyết. Dù là công việc anh có phải đi đây đi kia nhiều tôi cũng không trách móc. Chỉ cần biết anh về, tôi chắc chắn sẽ ở nhà từ sớm để đợi, sẽ chuẩn bị cho anh bữa cơm thịnh soạn nhất. Biết tính ăn khó ăn khó ngủ, món ăn tôi đều nêm vừa y khẩu vị của anh, giấc ngủ của anh đều im lìm không tiếng con khóc.Tôi thật sự chỉ muốn làm một người vợ sẵn sàng cho chồng những gì tốt đẹp nhất.

Nhưng tôi lại không hay đôi khi bình yên quá người ta lại thích tìm cái mới mẻ, để thử, để tham lam, để bội bạc…

Thời gian đó, tôi nghe nhiều người nói rằng chồng tôi có người phụ nữ khác ở thành phố D. Nhưng tôi một mực không tin, ai nói bậy tôi sẽ tìm đến tận nhà làm cho ra lẽ. Tôi còn đem chuyện đó kể với chồng cùng vẻ ấm ức. Chồng tôi im lặng hồi lâu rồi cũng chỉ nói cho qua, rằng tôi đừng tin người ta, anh chỉ có mình tôi. Cho đến khi tôi thấy những tấm ảnh bạn mình gửi, cái dáng lưng quen thuộc của anh vào khách sạn, tôi mới bắt đầu nghi ngờ. Để khi âm thầm đến tận nơi, mọi chuyện mới vỡ lẽ…


Nhưng tôi lại không hay đôi khi bình yên quá người ta lại thích tìm cái mới mẻ, để thử, để tham lam, để bội bạc… - Ảnh minh họa: Internet

Tôi như kẻ điên làm càn từ khách sạn đến tận khi về nhà. Tôi khóc lóc, tôi lao đến đánh chồng, tôi oán trách anh phản bội. Tôi thậm chí còn từng tìm đến tận nhà nhân tình làm loạn. Sau này lại thấy mình quả là ngu ngốc thật, điên rồ thật. Nhưng mà tránh làm sao được nỗi đau bị phản bội đều cần một lần được trút bỏ, dù là bằng phương thức nào. Càng đau sẽ càng như con thú bị thương, chỉ muốn làm người khác đau hơn gấp bội. Cũng đâu ngờ đến cùng chỉ mình là kẻ bị thương nặng nhất.

Tôi còn nhớ, điều khiến tôi chấm dứt chuỗi ngày khổ sở kia chính là khi thấy chồng tôi cùng cô nhân tình vào siêu thị. Anh ấy hai tay xách thật nhiều đồ đạc, mồ hôi nhễ nhại, còn người đàn bà kia lại tay không thảnh thơi đi cạnh bên. Tôi đi sau còn nghe anh nói hôm nay sẽ nấu món gì cho nhân tình… Tôi chết lặng, cứ đứng thật lâu nhìn họ đi xa. Chồng tôi chưa từng nấu ăn cho tôi, một lần cũng không cùng tôi đi siêu thị, huống hồ là xách đồ khệ nệ thế kia...

Tôi lúc đó đã nói với chính mình, tỉnh lại đi, người đàn ông này vốn đã không còn là chồng của mình nữa rồi.


Tôi lúc đó đã nói với chính mình, tỉnh lại đi, người đàn ông này vốn đã không còn là chồng của mình nữa rồi - Ảnh minh họa: Internet

Chồng ngoại tình rồi thì đâu còn là người đàn ông của mình. Anh ta đã thay đổi đến nhường nào để xuất hiện hoàn hảo bao nhiêu bên người đàn bà khác. Không vì tôi đổi thay, cũng đâu vì tôi mà dốc lòng nữa. Thế thì tôi đau khổ chạy theo anh ta để được gì. Người đàn ông của tôi, tôi còn quản được, chứ đàn ông của thiên hạ rồi, tôi quản làm gì. Ngày tháng qua đã ngu ngốc để bị dối lừa, sao giờ lại thành kẻ khờ chạy theo đuôi hạnh phúc của người khác? Còn hạnh phúc của tôi, cuộc đời của tôi và con, ai sẽ lo? Bản thân vốn đã thương tổn nhường nào, sao còn tự đâm vài nhác dao vào tim mình thêm? Chỉ cần nghĩ thôi, tôi thấy mình chỉ có thể buông tay. Dứt khoát một lần chắc chắn sẽ không đau thêm nữa.

Từ hôm đó, tôi nộp đơn ly hôn chồng. Tôi như tỉnh dậy sau một cơn mê điên cuồng không lối thoát. Để rồi lại muốn sống hơn là mê, tập ước mơ hơn là tuyệt vọng. Tôi muốn mình mơ những giấc mơ cùng con hạnh phúc mỗi ngày, hay một mai nào đó tôi sẽ gặp một người đàn ông chân thành xứng đáng hơn. Những giấc mơ đều có giá trị, nếu ta tin, nếu ta thử, phải không?

 

Theo Phụ nữ sức khỏe