20 năm có lẻ, 20 cái Tết gần và cũng hơn 20 lần hò hẹn, góc phố ta qua còn im nắng vàng, dịu dàng những bước chân ta qua từ thuở ấy.
Đời sang trang, chiếc xe đạp cọc cạch thời bao cấp chở em và anh cùng giấc mơ màu hồng về nơi viễn ước, một mái ấm với đàn con xinh quây quần.
5 năm lần 1, đô thị hóa đến gần, căn nhà cấp 4 chẳng còn đủ sức khỏe để rong ruổi cùng chúng ta tên từng km kỉ niệm. anh gom góp những giọt mồ hôi cuối cùng để xây một mái nhà mang tên hạnh phúc.
10 năm, an cư rồi lạc nghiệp, công việc của hai ta càng lúc càng vất vả, anh bị kéo ra xa còn em mãi không thoát khỏi guồng quay của thời thế.
Em hờn giận, trải tâm tư vào trang giấy trắng tinh rằng:
Anh có còn hỏi em có lạnh không khi cơn gió mùa đông chợt một chiều giở chứng?
Có còn hỏi em có mệt nhiều không sau ngày nối ngày bò qua những biển kẹt xe giờ tan tầm?
Có còn dặn em đừng vì anh thích cay mà cho ớt đầy thức ăn dù cơn đau dạ dày đang làm em điêu đứng?
Và có tự trách mình không ít lần vì những vô tâm hờ hững?
Anh lặng im để mặc những điều buồn thành quen rồi quen thành nhàm chán. Và ta vẫn thế, vẫn cố giấu mọi chuyện như chưa từng.
15 năm, khi ấy chúng ta đã khác. Anh đầy quyền thế trên chiếc ghế bành da được khâu may bằng sự tung hô của cấp dưới, còn em xa hoa và sang chảnh theo đúng nghĩa giàu sang.
Và chúng ta lại thêm một lần xa cách…
Tấm gương tủ áo trong phòng ngủ vẫn soi ta, soi cả những vui buồn ngày này qua tháng khác. Anh vốn chẳng bận tâm khi em chảy đến giọt mồ hôi cuối cùng cho anh và con rồi dần già đi chưa một lần than trách.
Nhưng anh à! Đâu đó trong căn nhà bề thế này có nỗi thất vọng nhẹ và đều trong hơi thở lặng câm...
Ta ngồi lại bên nhau, không nến thơm cũng chẳng gà quay kiểu cách. Chỉ vài tấm ảnh đen trắng đã mốc màu thời gian. Em ôm bóm hoa gói ghém vụng về dựa đầu vào vai anh – người đàn ông đen nhẻm chẳng nổi 50 cân vì đói.
Ta đã bên nhau từ những ngày đó. Từ nồi cơm chẳng nuôi nổi bụng người đến lúc mâm cao cỗ đầy bỏ đi lãng phí.
Ta đã bên nhau từ khi chiếc xe phượng hoàng là cả gia tài đến lúc xe sang 4 bánh chỉ mình em lái qua ngày.
Đã qua rồi những mùa trăng...
Em cháy cạn thanh xuân nhưng anh vẫn là anh của những ngày thơ trẻ. Biết bao người đàn bà như em, với chồng mình, vừa làm vợ nhưng lại vừa làm mẹ. Vừa thỏa mãn với phù hoa lại vừa chênh vênh giữa đám đông xa lạ.
Đã có lần anh hỏi ta sống không cãi, không giận, không buồn có chán lắm không? Em chỉ cười vì anh không hiểu đâu, trong nụ cười có cãi, có giận, có buồn và còn nhiều hơn thế.
Bởi biết bao lần em tự nhủ mình thôi thì trời mang bình yên đến ta thì cố mà đón nhận, cuộc sống này em chẳng đủ mạnh mẽ để nhận về mình những vết thương.
Nếu có kiếp sau em cũng không hy vọng đến để phải gặp tai ương, để phải hẹn nhau mà trả nợ.
Còn kiếp này, anh à, chúng ta rồi thì cũng theo gió theo sương.
Dù đời có thế nào, cứ sống để mà thương.
Theo Người Đưa Tin