Bỏ vợ cũ cưới vợ mới xinh đẹp, đêm tân hôn thấy thứ trong ví cô ấy, tôi tái mặt

Tôi từng tin rằng chỉ cần có tiền, có địa vị, có một người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh thì cuộc sống sẽ trọn vẹn. Nhưng bây giờ, khi mọi thứ dường như đều đã có, tôi lại cảm thấy trống rỗng và nặng nề hơn bao giờ hết.

Tôi năm nay 35 tuổi, làm quản lý cho một công ty tầm trung, thu nhập ổn, cuộc sống không thiếu thốn. Trước đây tôi từng có một gia đình, một người vợ hiền lành nhưng không xinh. Ngay từ đầu, tôi đã không thật sự hài lòng về ngoại hình của cô ấy. Tôi cưới vợ phần nhiều vì bố mẹ thúc giục, vì thấy tuổi cũng không còn trẻ nữa. Nói thẳng ra, tôi cưới trong sự miễn cưỡng.

Sau khi kết hôn, vợ tôi sống rất đàng hoàng. Cô ấy lo cho gia đình, quan tâm bố mẹ tôi, chưa từng làm điều gì khiến tôi phải phàn nàn. Nhưng, tôi vẫn không thấy vui. Trong đầu tôi lúc nào cũng có suy nghĩ rằng mình xứng đáng với một người phụ nữ đẹp hơn, nổi bật hơn. Tôi không nói ra, nhưng trong lòng thì luôn so sánh, luôn cảm thấy thiếu.

Rồi tôi gặp Hân trong một lần đi giao lưu với công ty đối tác. Cô ấy xinh, biết ăn mặc, nói chuyện có duyên, lại làm việc giỏi. Ở cạnh cô ấy, tôi thấy mình được ngưỡng mộ, được chú ý. Cảm giác đó làm tôi quên hết mọi thứ ở nhà. Dần dần, mối quan hệ của chúng tôi vượt quá giới hạn. Tôi biết mình sai, nhưng lúc đó tôi không dừng lại.

Khi Hân nói cô ấy có thai, tôi bối rối nhưng cũng nhanh chóng đưa ra quyết định. Tôi nói với vợ rằng tôi muốn ly hôn. Cô ấy khóc rất nhiều, hỏi tôi:

- Em đã làm sai điều gì mà anh đối xử với em như vậy?

Tôi không trả lời được, chỉ nói rằng hết tình cảm rồi. Thực ra, đó chỉ là cái cớ.

Tôi luôn cảm thấy vợ không xứng với mình. (Ảnh minh họa)

Bất chấp sự phản đối của bố mẹ, tôi ly hôn và cưới Hân. Tôi cho cô ấy sính lễ to, mua xe, tổ chức đám cưới đàng hoàng. Tôi nghĩ mình sẽ có một tổ ấm hạnh phúc, những đứa con thật xinh xắn vì bố đẹp, mẹ xinh chắc chắn con cái sẽ không thể xấu được. Tôi sẽ có một gia đình tuyệt vời mà ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ. Nhưng giấc mộng của tôi đã tan vỡ ngay từ đêm tân hôn.  

Đên đó, tôi vô tình làm rơi túi xách của vợ và làm đổ những thứ bên trong ra ngoài. Tình cờ, tôi thấy ví của vợ, bên trong cô ấy có cất căn cước công dân. Tò mò không biết ảnh trên căn cước của vợ thế nào nên tôi lấy ra xem. Thấy bức hình trên đó, tôi mỉm cười vì vợ không chỉ xinh mà còn ăn ảnh, không giống như nhiều người hay kêu ca là ảnh chụp căn cước công dân bị xấu. 

Nhưng chỉ một giây sau đó, nụ cười trên môi tôi đã tắt lịm khi thấy chứng minh thư cũ mà Hân vẫn đang giữ trong ví. Gương mặt trên chứng minh thư này hoàn toàn khác, xấu hơn rất nhiều so với người tôi đang cưới, cũng khác hoàn toàn trên căn cước công dân. Tôi nhìn đi nhìn lại, nhưng tên và địa chỉ trên đó đều khớp với Hân, duy nhất chỉ bức hình thì như hai người khác nhau.

Tôi liền cầm chứng minh thư của Hân hỏi thẳng:

- Cái này là sao?

Cô ấy ấp úng rồi khai thật rằng đã phẫu thuật thẩm mỹ nhiều lần. Lúc đó tôi vừa tức, vừa cảm thấy bị lừa. Trong đầu tôi chỉ nghĩ một điều, mình đã bỏ người vợ bình thường để cưới một người phụ nữ mà gương mặt không phải là thật.

Chúng tôi cãi nhau rất lớn. Trong lúc nóng giận, tôi nói:

- Anh không chấp nhận nổi chuyện này, anh muốn ly hôn.

Cô ấy nhìn tôi, đặt tay lên bụng rồi nói:

- Con cũng là con của anh, anh định bỏ luôn sao?

Câu nói đó khiến tôi im lặng. Tôi không biết phải trả lời thế nào.

Tôi liền cầm chứng minh thư của Hân đi hỏi cho ra nhẽ. (Ảnh minh họa)

Từ hôm đó đến nay, trong nhà lúc nào cũng nặng nề. Tôi không còn cảm giác hạnh phúc như mình tưởng. Tôi bắt đầu nhớ lại cuộc sống cũ, không phải vì còn yêu vợ cũ, mà vì lúc đó mọi thứ đơn giản hơn. Không ai ép buộc tôi, không ai dùng con cái để giữ chân tôi.

Có lần tôi gọi điện cho mẹ, bà chỉ nói một câu:

- Đàn ông hơn nhau ở chỗ biết chịu trách nhiệm, không phải ở chỗ lấy được vợ đẹp.

Tôi nghe chỉ biết câm nín. Bây giờ tôi rất mệt. Tôi muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này nhưng lại không đủ can đảm. Tôi sợ rắc rối, sợ con sinh ra không có gia đình trọn vẹn, nhưng cũng sợ phải sống cả đời trong sự miễn cưỡng giống như cuộc hôn nhân trước. Tôi nhận ra, có lẽ vấn đề không nằm ở người phụ nữ nào, mà nằm ở chính tôi.

Viết ra những điều này, tôi không mong ai bênh vực. Tôi chỉ muốn nói rằng, khi một người đàn ông quá coi trọng vẻ bề ngoài, quá tin vào cảm giác nhất thời, thì sớm muộn cũng phải trả giá. Còn tôi, đang loay hoay tìm cách trả cái giá đó, dù biết rằng không có lựa chọn nào thật sự nhẹ nhàng.

LYLY