Chồng phản bội gặp nạn nằm liệt giường nên xin quay lại, tôi có nên tha thứ?

Giờ anh ấy gặp nạn, bố mẹ chồng lại quay ra vừa năn nỉ, vừa trách móc khiến tôi càng đau khổ và nghĩ ngợi.

Tôi là người phụ nữ thất bại trong hôn nhân. Dù đã an phận với cuộc sống của mẹ đơn thân nhưng đến giờ những khổ đau từ chồng và gia đình anh ấy vẫn không hề buông tha tôi.

8 năm nay, chúng tôi không ly hôn nhưng cũng không sống cùng nhau. Anh ấy thuê một căn hộ sống cùng tình nhân trẻ, còn tôi thuê một phòng trọ, làm mẹ đơn thân, nuôi hai con 12 và 10 tuổi ăn học.

Bao năm qua, sự quan tâm của anh ấy dành cho con được tính bằng số tiền 2 triệu đồng mỗi tháng chuyển qua tài khoản. Khi tìm kiếm được tình yêu và cuộc sống mới, anh không hề gặp tôi và các con, chưa bao giờ hỏi thăm cuộc sống của 3 mẹ con diễn ra như thế nào.

Nhiều người giục tôi ly hôn để rộng đường với đến với người đàn ông khác. Tuy nhiên, sự thất bại trong cuộc hôn nhân này khiến tôi nhận ra rằng, người đàn ông nào cũng có tật xấu, tôi hoàn toàn mất niềm tin vào cuộc sống vợ chồng và không buồn nghĩ đến mối quan hệ mới. Bởi thế khi chồng không đòi ly hôn, tôi chấp nhận sống như vậy để các con vẫn có đủ bố mẹ trên mặt giấy tờ như bao bạn bè đồng trang lứa.

Gia đình chồng năn nỉ tôi quay lại để có người chăm sóc anh ấy khi gặp nạn. Ảnh minh họa

Cách đây 3 tháng, anh ấy bị tai nạn, bị thương rất nặng. Mẹ chồng tìm đến cơ quan tôi báo tình hình rồi bảo tôi đến chăm sóc anh. Tôi mủi lòng nghĩ rằng quan hệ vợ chồng dù không còn tình cũng còn nghĩa nên đã đến bệnh viện ở bên anh ấy phục vụ 2 tuần liền.

Sau đó, các con bận ôn thi, tôi không thể đến chăm anh thường xuyên nên bảo bố mẹ chồng gọi tình nhân đến chăm sóc. Những tưởng chăm sóc anh ấy như vậy tôi đã trọn tình trọn nghĩa nhưng khi biết tin tôi không đến bệnh viện chăm tiếp được, mẹ chồng tôi liền tỏ vẻ khó chịu.

Bà vẫn gọi cho tôi vì cô gái kia có đến chăm anh ấy một tuần nhưng sau lại “cao chạy xa bay” khi biết tin anh ấy sẽ nằm liệt giường suốt quãng đời còn lại.


Biết chúng tôi không còn tình cảm vợ chồng nhưng mẹ chồng vẫn bảo rằng sẽ huy động các anh chị trong gia đình góp tiền mua cho mẹ con tôi một căn nhà ở ngoại thành kèm điều kiện tôi phải đón anh ấy về chăm sóc.

Tôi làm nhân viên nhà nước, thỉnh thoảng làm bánh giao cho các cửa hàng, cuộc sống dù không khá giả nhưng vẫn lo được cho các con những điều kiện cơ bản. Tôi không muốn có gánh nặng thêm cho bản thân khi đón anh ấy về chăm sóc, quan trọng hơn là giữa chúng tôi không còn tình cảm gì nên tôi từ chối lời đề nghị của mẹ chồng. Tôi chỉ chăm sóc anh ấy khi đang điều trị ở bệnh viện và từ chối đón về chăm sóc, sống chung với anh ấy.

Bố mẹ chồng biết câu trả lời của tôi, họ bức xúc, mắng chửi tôi vô tình, vô nghĩa. Tôi buồn khóc vì cách cư xử của nhà chồng với mình. Bao năm qua, họ không hỏi han tôi lấy một lời, giờ gặp nạn họ đến cầu xin, năn nỉ, bắt tôi gánh chuyện chăm sóc anh ấy vì chúng tôi vẫn còn danh nghĩa vợ chồng trên giấy tờ.

Họ hoàn toàn quên mất chuyện 8 năm trước, khi biết tin tôi vì ghen tuông đã làm bẽ mặt chồng, ông bà đã cấm cửa, không cho tôi bước chân về nhà. Từ đó trở đi, biết vợ chồng tôi không thể sống chung với nhau, họ cũng không lên tiếng can thiệp cho dù con trai họ phản bội tôi.

Mẹ con tôi có cuộc sống riêng, ông bà không hỏi đến, không bao giờ nhắc tôi cho con về chơi hay cho các cháu dù chỉ một đồng. Người nhà còn nói cho tôi biết, những ngày giỗ tết, anh ấy đưa tình nhân về được ông bà tiếp đón như con dâu, hoàn toàn quên sự có mặt của 3 mẹ con tôi trên đời.

Tôi biết sự tệ bạc của chồng và gia đình anh ấy dành cho 3 mẹ con nhưng vẫn cố chấp nhận, chăm chỉ đi làm để chứng minh không có họ mẹ con tôi vẫn sống tốt.

Giờ anh ấy gặp nạn, bố mẹ chồng lại quay ra vừa năn nỉ, vừa trách móc khiến tôi càng đau khổ và nghĩ ngợi. Dù sao tôi và anh ấy về mặt pháp lý vẫn còn quan hệ vợ chồng với nhau, tôi không nhận chăm sóc anh ấy có bạc bẽo quá không? Tôi phải làm gì trong hoàn cảnh này?